Đưa tiễn người đi một đoạn đường
Ai người rời bước vẫn còn vương
Khi đò cập bến người khuất bóng
Để lại trong lòng nổi nhớ thương!
Ngày tháng trôi qua thật hững hờ!
Người đời qua bến vẫn thờ ơ!
Không còn nhớ đến còn đò cũ!
Nay đã héo mòn lẫn xác xơ!
Thầm lặng bên sông đứng đợi chờ!
Nhớ từng nét mặt khi còn thơ!
Nhớ từng cử chỉ ngày xưa đó!
Nhớ tiếng đùa vang xưa khuất mờ!
Ông lái đưa đò mòn mõi trông!
Nhớ người xưa ấy ở trong lòng!
Ông mong người ấy quay trở lại!
Chỉ một lần thôi nơi bến sông!
Dòng nước chảy xuôi theo một chiều!
Lái đò nhìn cảnh đời buồn thiu!
Ai người trở lại thăm ông nhỉ!
Mấy kẻ ra đi lại nhớ nhiều!
Tâm sự của tác giả:
Thời gian chầm chầm trôi qua. Thấm thoắt đã hai mươi năm rồi,
Phù Vân đã rời xa bục giảng. Kỷ niệm xưa dần dần đã phai mờ trong tâm trí của
những người đi xa. Nhưng hình ảnh của những cô cậu học trò thân yêu năm nào vẫn
mãi mãi còn đây, còn đọng lại trong kí ức của Phù Vân và không bao giớ phai mờ. Trong lúc lắng đọng tâm hồn, hồi tưởng lại quá khứ, Phù Vân chợt xúc cảm và viết
lên bài thơ “Ông Lái Đò” vì cảm nghĩ rằng cuộc đời của nhà giáo chẳng khác nào người lái
đò đưa khách sang sông!