Hỏi thế gian tình là chi chi
Mà khiến sống chết biệt ly không rời
Tình là chi sao một khi gặp gỡ
Lại nhớ hoài đến muôn thuở chẳng quên
Cháy trong ta một ngọn nến êm đềm
Và rỉ rả suốt ngày đêm không tắt
Tình là chi tim sầu bi héo hắt
Lại nhớ hoài đến cả mắt thâm sâu
Hình dáng ai cứ lẩn quẩn trong đầu
Ngày ngớ ngẩn đêm hồn đâu chẳng biết
Tình là chi khi người đi nuối tiếc
Mãi ưu sầu mà chẳng biết nói chi
Hạt châu rơi, sao rơi mãi lạ kỳ
Rồi thất thểu chẳng làm chi được cả
Tình là chi nữa hồn khi buồn bã
Thì nữa kia như gục ngã từ lâu
Ẩn trong tâm như lại hiện trên đầu
Hình dáng ấy nơi vực sâu thăm thẳm
Từ muôn thủa người tình si là chết
Thế nhưng mà vẫn không hết người si
Những bài thơ họa
Vẫn nhớ duyên xưa thuở mộng đầu
Ân tình lặng lẽ bỏ đi mau
Nguồn thơ sáo điệu khơi miền tủi
Khúc nhạc bài ca ẩn nỗi sầu
Gặp gỡ dâng đầy hoài giấc ngủ
Xa rồi lắng đọng mãi niềm đau
Chưa nhòa đã khép buồn thương nhớ
Một thoáng em về chẳng đợi lâu..
Ngọc Liên Nguyên
Mây ở nơi đâu để gió về
Người đi kẻ ở cảnh buồn thê
Lang thang đây đó không hình bóng
Lác đác chốn xưa ánh trăng thề
Dĩ vãng xa rồi khơi tiềm thức
Dư âm vọng lại xót cơn mê
Mây bay bay mãi thương sầu nhớ
Gió thoảng thoáng đưa thêm não nề
Phù Vân